Thơ

THƠ - POETICS
(Cập nhật: ngày 01 tháng 3 năm 2020)

Những lúc đầu óc căng thẳng, mệt mỏi hay nhàn rỗi thì thơ ca là nguồn cảm hứng vô tận đối với tôi. Tìm đến thơ ca là tìm đến với nguồn sinh khí mới. Kính mời Quý thầy cô, anh chị và các bạn cùng thưởng thức những bài thơ do chính tôi sáng tác. Trân trọng cảm ơn.


Bài 1. Nghĩ về anh (tác giả: Tống Xuân Tám)

12 Tháng 11 2012 lúc 0:20
Anh đi rồi, một mình em thao thức.
Năm canh dài em trằn trọc cả năm.
Nhớ anh, em nhớ bóng hình của anh.
Nhớ anh, tiếng nói, nụ cười của anh.

Anh đi rồi, làm sao em quên được.
Những tháng ngày mình chung sống bên nhau.
Anh cao thượng, luôn một lòng chung thủy.
Sát cùng em vượt bao nỗi gian lao.

Anh đi rồi, đất trời như sụp đổ.
Xung quanh em toàn thấy đám mây đen.
Em hoảng sợ khi biết ngày mai ấy.
Trên đường đời, em thiếu bước chân anh.

TP.HCM, ngày 06 tháng 01 năm 2011
(Bài thơ này được đăng trên Bản tin Công đoàn Trường ĐHSP TP.HCM, số xuân Tân Mão, tháng 01/2011)
Tặng người vợ yêu mến của tôi.

Hình ảnh: của tác giả.





Bài 2. Ơn Thầy (tác giả: Tống Xuân Tám)

13 Tháng 11 2012 lúc 21:41

Ngày con bước vào Khoa, tóc Thầy còn đen óng.
Giờ con sắp ra đi, tóc Thầy đã đổi khác.
Phải chăng bụi phấn làm tóc Thầy thay đổi.
Hay là Thầy vất vả vì chúng con.
Đêm đã khuya sao Thầy còn chưa ngủ.
Có lẽ vì trang giáo án dở dang.
Bởi yêu nghề Thầy đâu quản ngày đêm.
Trằn trọc, suy tư gửi hồn vào nơi ấy.
Con lớn khôn là điều Thầy mong ước.
Hạnh phúc nào bằng khi thấy con bay xa.

TP.HCM, ngày 20 tháng 11 năm 2010.

(Bài thơ đã được đăng ở Bản tin Công đoàn Trường ĐHSP TP.HCM, số xuân Tân Mão, tháng 01/2011)

Hình ảnh: sưu tầm trên internet.



Bài 3. Thầy tôi (tác giả: Tống Xuân Tám)

13 Tháng 11 2012 lúc 22:04
Thầy tôi, người thầy cầm súng
Nhưng không khô khan như súng đạn bao giờ
Bao năm dầm dãi chiến trường
Bây giờ tóc đã ngả màu gió sương.

Chất lính trẻ ngày nào vẫn giữ
Thầy rất nghiêm nhưng lại rất vui
Thầy nghiêm cho lớp học hành
Thầy vui tăng sức, giảm phần khó khăn.

Ngày nào thấy thiếu vắng thầy
Tôi buồn ngơ ngẩn, ngẩn ngơ mong chờ
Thấy như thiếu một khoảng trời
Như cá thiếu nước, như chim lạc bầy.

Chỉ còn một chút nữa thôi
Thầy trò tôi phải chia tay mất rồi
Ước gì có phép nhiệm màu
Cho tôi được mãi bên người thầy yêu.

TP. Hồ Chí Minh, ngày 15 tháng 10 năm 2011

(Bài thơ được đăng trên Thông tin Công đoàn, Số đặc biệt Kỷ niệm 35 năm ngày thành lập Trường Đại học Sư phạm TP. Hồ Chí Minh).

Hình ảnh: sưu tầm trên internet.


Bài 4. Lớn cùng đất nước (tác giả: Tống Xuân Tám)

13 Tháng 11 2012 lúc 22:14
Ba mươi lăm năm bấy nhiêu xuân
Trăm hoa đua nở Trường Sư phạm
Lớn cùng đất nước triệu con tim
Đi khắp mọi miền gieo mầm “đỏ”
Tô thắm cuộc đời muôn thuở tươi.

Ba mươi lăm năm Trường Sư phạm
Sự nghiệp trồng người rạng rỡ thay.
Tay trong tay vui đón xuân về
Mừng Trường Sư phạm ngày kỉ niệm
Hạnh phúc ngập tràn khắp mọi nơi.

TP. Hồ Chí Minh, ngày 01 tháng 01 năm 2012

(Bài thơ đăng trong Bản tin Sư phạm, Số xuân Nhâm Thìn 2012, tr. 31, Trường Đại học Sư phạm TP. Hồ Chí Minh).

Bài thơ này viết nhân dịp kỉ niệm 35 năm thành lập Trường Đại học Sư phạm TP. Hồ Chí Minh.

Hình ảnh: của tác giả.


Bài 5. Ước gì (tác giả: Tống Xuân Tám)


17 Tháng 12 2013 lúc 23:14

Ta ước làm hạt cát
Để hạt giống nảy mầm
Ta ước làm hạt mưa
Để mầm xanh trỗi dậy.

Ta ước làm hạt nắng
Để chồi non vươn cao
Ta ước làm ngọn gió
Để cây xanh rì rào.

Ta ước làm ánh sao
Để xua tan bóng tối
Ta ước làm mặt trời
Để sưởi ấm muôn nơi.

Ta ước muốn trẻ thơ
Vui tung tăng ca hát
Ta ước muốn học trò
Mãi hồn nhiên trong sáng.

Ta ước muốn người thầy
Đem kiến thức rộng lớn
Đem tình thương bao la
Gieo vào tâm hồn trẻ.

Ta ước muốn ngày mai
Giáo dục sẽ đổi thay
Xã hội ngày phát triển
Hạnh phúc được đong đầy.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 17 tháng 12 năm 2013)

(Bài thơ đã được đăng ở Thông tin Công đoàn Trường ĐHSP TP.HCM, tháng 01/2014, trang 33)


Hình ảnh: sưu tầm trên internet.





Bài 6. Giáng sinh về (tác giả: Tống Xuân Tám)


18 Tháng 12 2013 lúc 0:23

Sài Gòn đêm se lạnh
Gió thu đã tràn về
Từng dòng người tấp nập
Chào đón Giáng sinh sang.

Đâu đâu trên hè phố

Cũng thấy Giáng sinh về
Cây thông xanh phủ tuyết
Trắng một màu tinh khôi.

Em bước vội trên đường

Trong lòng buồn man mác
Chỉ một mình lê bước
Thiếu hình bóng của anh.

Ở xa phương trời nào

Có thấu hiểu cho chăng
Anh trong niềm hạnh phúc
Em cô đơn một mình.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 18 tháng 12 năm 2013)


Hình ảnh: sưu tầm trên internet.



Bài 7. Tản mạn chiều mưa (tác giả: Tống Xuân Tám)

17 Tháng 12 2013 lúc 23:35


Phan Thiết chiều nay buồn lạ kì
Ngoài trời mưa tuôn như xối xả
Sóng vỗ từng cơn hờn giận dữ
Mà lòng man mác nỗi nhớ thương.

Cảm xúc ngày xưa chợt hiện đến
Dấu chân ngày ấy đã phai nhòa
Mỗi người một nơi phương trời lạ
Chỉ còn lại chút kỉ niệm xưa.

(Phan Thiết, ngày 27 tháng 8 năm 2013)

Hình ảnh: sưu tầm trên internet.




Bài 8. Cù Lao Chàm (tác giả: Tống Xuân Tám và Trần Thị Kim Thư*)


23 Tháng 5 2014 lúc 0:49

Cù Lao Chàm nước trong xanh như ngọc
Hòa mình vào với vẻ đẹp thiên nhiên
Những đàn cá vui tung tăng bơi lội
Quẫy đuôi đùa dưới những rạn san hô.

Con sóng nhỏ ôm đôi bờ êm ả
Vỗ mạn thuyền từng đợt nhỏ lăn tăn
Bãi cát mịn dưới chân mùa nắng hạ
Vẫn còn nguyên một vẻ đẹp hoang sơ.

Cảnh rất đẹp làm lòng người xao xuyến
Núi non kia hòa nước biếc trời mây
Bãi cát trắng từng đợt sóng phủ đầy
Bầu trời xanh không một chút gợn mây.

Làm người đến lòng lâng lâng mê mãi
Chia tay rồi mơ thêm lần quay lại
Để ngắm nhìn non nước biển trời mây
Cù Lao ơi! Lòng tôi trót đắm say!

(Quảng Nam, ngày 22 tháng 5 năm 2014)

(Bài thơ đã được đăng ở Thông tin Công đoàn Trường ĐHSP TP.HCM, tháng 6/2014, trang 17)
(*) Trần Thị Kim Thư - Giáo viên Trường Tiểu học Tân Thạnh Tây, huyện Củ Chi, TP.HCM bổ sung đoạn cuối của bài thơ.

Hình ảnh: sưu tầm trên internet.





Bài 9. Mười năm một chặng đường (tác giả: Tống Xuân Tám và Trần Kim Thư)


30 Tháng 4 2014 lúc 0:56

Mười năm qua, ta góp gạo ăn chung
Gia đình hạnh phúc hai con sum vầy
Khó khăn, hai ta chẳng quản nhọc nhằn
Cùng xây tổ ấm có ngày hôm nay.

Anh vẫn biết em hy sinh nhiều lắm

Cho gia đình và con cái chúng ta
Em vững bước luôn có anh bên cạnh
Sẽ cùng em vượt bao nỗi gian lao.

Rồi mai đây hai con thơ khôn lớn

Hai đứa mình bớt vất vả nghe em
Anh đưa tay hái những nụ xuân hồng
Cài lên mái tóc em như ngày ấy.

Nhìn hai con, ta xua tan cái mệt

Nắng oi nồng cũng mát mẻ vì em
Nếu được thêm một lần hạnh phúc
Anh gật đầu mãi chỉ em và con.

Em trao anh ánh mắt đầy trìu mến

Và nụ cười rạng rỡ trên đôi môi
Hạnh phúc đến từ điều bình dị nhất
Trong cuộc đời thường của mỗi chúng ta.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 30 tháng 4 năm 2014)


Hình ảnh: của tác giả.





Bài 10. Mẹ tôi (tác giả: Tống Xuân Tám)

29 Tháng 4 2014 lúc 23:50
Cuộc đời như chiếc thuyền nan
Lênh đênh sóng gió vượt ngàn trùng khơi.
Làm việc chẳng chút nghỉ ngơi
Để đời bớt khổ để vơi nỗi sầu.

Tóc đen đổi bạc mái đầu

Mà sao đời vẫn u sầu triền miên.
Ước gì con hóa ông tiên
Đưa ba trở lại hàn thuyên cùng người.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 29 tháng 4 năm 2014)


Hình ảnh: của tác giả.


Bài 11. Dấu xưa (tác giả: Tống Xuân Tám)

16 Tháng 11 2014 lúc 0:34


Ngày nào cậu bé sinh viên
Mà nay cậu đã trở thành giảng viên
Mới đó mười bốn năm rồi
Giảng đường Sư phạm, cái nôi nghĩa tình.

Bao nhiêu thế hệ sinh viên

Rời ngôi trường ấy trở thành giáo viên
Bao nhiêu nghĩa nặng ân tình
Còn lưu dấu lại in hình thuở nao.

Con đò cặp bến sang sông

Lái đò quay lại khúc sông yên bình
Dòng người vội bước sang sông
Biết ai còn nhớ ngóng trông con đò.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 16 tháng 11 năm 2014)


Hình ảnh: sưu tầm trên internet.




Bài 12. Hồn quê (tác giả: Tống Xuân Tám)


30 Tháng 9 2014 lúc 22:32

Từng cơn gió thoảng qua
Lướt nhẹ cánh đồng lúa
Đang chín độ xuân thì
Tỏa hương thơm ngào ngạt.

Thả hồn bay theo gió
Để cảm nhận tình quê
Thiêng liêng và cao cả
Bình yên và lắng đọng.

Giữa phố xá ồn ào
Ta về với quê hương
Nơi chôn nhau cắt rốn
Kí ức lại tràn về.

Tuổi thơ đã đi qua
Không bao giờ quên được
Vất vả và gian nan
Trưởng thành từ nơi ấy.

Quê hương là mẹ hiền
Cho ta bao mơ ước
Ở giữa dòng sông quê
Nuôi dưỡng ta nên người.

Quê hương bầu sữa ngọt
Tưới mát tâm hồn thơ
Nuôi dưỡng bao nhân tài
Ghi lên hình đất mẹ.

Quê hương thật diệu kì
Cho tôi bao kỉ niệm
Cho tôi nhiều dấu ấn
Để tôi bước vào đời.

(Thanh Hóa, ngày 15 tháng 4 năm 2014)
P/S: Cảm ơn hai tác giả Lê Thị Thanh Vân và Lê Thắng đã cho phép tôi được sử dụng 2 khổ thơ 5 và 6.

(Bài thơ đã được đăng ở Bản tin Công đoàn Trường ĐHSP TP.HCM, số xuân Ất Mùi, tháng 01/2015, trang 12).


Hình ảnh: của tác giả.





Bài 13. Tiễn đưa Đại tướng (tác giả: Tống Xuân Tám)


17 Tháng 12 2013 lúc 23:31

Đại tướng vĩnh biệt ra đi
Để lại thương nhớ, còn gì buồn hơn
Lá non khép vội trên cành
Lá già ủ rũ trước vành khăn tang.

Ánh trăng khuyết vạt u sầu

Đèn đường héo hắt để đầu vấn vương
Căn nhà, góc phố lặng thinh
Tiễn đưa Đại tướng nặng tình nước non.

Người về đất mẹ Quảng Bình

Triệu người con đứng nghiêng mình tiễn đưa
Dòng sông chở nặng thâm tình
Thêm giọt sầu nhớ nghĩa tình đầy vơi.

Người đi rồi sao Người ơi?

Người về với đất với trời rồi sao?
Lấy ai bầu bạn cùng sao
Lấy ai chăm sóc cây đào hồng phai.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 06 tháng 10 năm 2013)

Bài thơ được đăng trên Bản tin Sư phạm, Trường Đại học Sư phạm TP.HCM, tháng 11 năm 2013, trang 21.

Hình ảnh: sưu tầm trên internet.





Bài 14. Nhắn gửi cha (tác giả: Tống Xuân Tám)


17 Tháng 12 2013 lúc 23:27

Đại tướng đi về bên kia ấy
Nhắn gửi dùm con chút tâm tình
Đến người cha đang ở cõi vĩnh hằng
Người là lính cụ Hồ và Đại tướng năm xưa
Đã chiến đấu trên mặt trận Điện Biên Phủ
Mảnh đất ấy còn một phần máu thịt
Của người cha - con yêu quý nhất trên đời.

Cha ra đi khi con còn thơ dại

Để nỗi sầu vương vấn mãi không nguôi
Ngày đưa tiễn đất trời như sụp đổ
Kể từ đây con vĩnh viễn mất cha
Từng khúc ruột quặn đau như ai xé
Giọt lệ tuôn con lạc giọng gọi cha
Tiếng gào thét rơi vào nơi vô vọng
Bởi ra đi sao có thể quay về.

Hai mươi năm kể từ ngày li biệt

Vẫn còn nguyên kí ức của ngày xưa
Vẫn còn đó nỗi đau theo năm tháng
Vẫn nhớ mãi hình bóng cha ngày ấy
Nhớ nhất là những lúc một mình con.

Giọt nước mắt ước nhòa đôi kính cận

Mãi gọi tên cha ơi hỡi cha ơi?

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 06 tháng 10 năm 2013)

Bài thơ được đăng trên Bản tin Sư phạm, Trường Đại học Sư phạm TP.HCM, tháng 11 năm 2013, trang 22.

Hình ảnh: của tác giả.





Bài 15. Cơm vợ nấu (tác giả: Tống Xuân Tám)


21 Tháng 8 2014 lúc 23:49

Cơm em nấu tuy không ngon bằng tiệm
Nhưng chứa chan tình yêu thương trong đó
Dành cho anh và hai thiên thần nhỏ
Hạnh phúc bên nhau mỗi khi chiều tà.

Món em nấu không màu mè nổi bật

Bởi em thích màu tự nhiên của nó
Tuy đơn điệu nhưng là màu chân thật
Không làm đánh lừa thị giác của anh.

Thức ăn em nấu chỉ nêm chút gia vị

Đủ làm nên sự kết nối yêu thương
Không lạm dụng gia vị nhiều quá mức
Không làm đánh lừa vị giác của anh.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 21 tháng 8 năm 2014)


Bài thơ được đăng trên Bản tin Sư phạm, Trường Đại học Sư phạm TP.HCM, số xuân Ất Mùi, tháng 01/2015, trang 33.


Hình ảnh: sưu tầm trên internet.





Bài 16. Tết nay con không về (tác giả: Tống Xuân Tám)


19 Tháng 1 2014 lúc 23:45

Tết con không về, chắc mẹ buồn lắm
Đêm giao thừa mẹ mong ngóng tin con
Con nhớ lắm nồi bánh chưng năm ngoái
Mẹ và con cùng thức trắng bên nhau.

Cái bánh chưng vuông thành sắc cạnh

Tận tay con gói ghém tạo nên
Như gói trọn tình thương trong đó
Dâng mẹ cha với tất cả tấm lòng.

Phương trời xa, mẹ hãy hiểu cho con

Con khao khát được bên mẹ đón Tết
Được cảm nhận những ngày đông giá rét
Thật ấm lòng bởi tình mẹ bao la.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 19 tháng 01 năm 2014)


(Bài thơ đã được đăng ở Bản tin Công đoàn Trường ĐHSP TP.HCM, số xuân Ất Mùi, tháng 01/2015, trang 21).

Hình ảnh: của tác giả.




Bài 17. Làm thầy (tác giả: Tống Xuân Tám)


23 Tháng 2 2014 lúc 13:17

Làm thầy thật khó
Phải biết thương trò
Trái tim rộng mở
Sẵn sàng sẻ chia.

Làm thầy khó lắm

Phải biết kiềm lòng
Không nên quá giận
Mọi việc hỏng ngay.

Làm thầy không khó

Cũng chẳng dễ đâu
Thầy trò hiểu nhau
Mọi việc đều tốt.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 23 tháng 02 năm 2014)


Hình ảnh: của tác giả.





Bài 18. Muốn quên (tác giả: Tống Xuân Tám)


3 Tháng 1 2015 lúc 22:12

Ta muốn quên đi tất cả
Để vơi đi nỗi nhọc nhằn
Ta muốn quên đi tất cả
Để cuộc đời ta bớt khổ.

Ta muốn buông xuôi hết cả

Để đầu óc ta thảnh thơi
Bởi người ta yêu nhất đời
Luôn làm tim ta đau đớn.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 03 tháng 01 năm 2015)


Hình ảnh: sưu tầm trên internet.





Bài 19. Luật nhân quả (tác giả: Tống Xuân Tám)


4 Tháng 1 2015 lúc 22:35

Từ lúc còn thơ dại
Ba đã dạy con rằng
Sống trên cõi đời này
Luật nhân quả là có.

Con ngây ngô hỏi ba

Luật nhân quả là gì?
Ba mỉm cười thật tươi
Và xoa đầu con trẻ.

Lớn lên con sẽ hiểu

Luật nhân quả là gì
Bây giờ con còn nhỏ
Con chưa hiểu hết đâu.

Hãy nhớ lời ba dặn

Sống trên cõi đời này
Hãy luôn làm điều thiện
Con sẽ được phước nhiều.

Con muốn ăn trái ngon

Hãy gieo hạt giống tốt
Con muốn sống thanh thản
Hãy có lòng vị tha.

Hãy sống cho đáng sống

Hãy biết sự hy sinh
Biết cảm thông chia sẻ
Luật nhân quả là đây.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 04 tháng 01 năm 2015)


Hình ảnh: sưu tầm trên internet.




Bài 20. Khai bút đầu xuân (tác giả: Tống Xuân Tám)

26 Tháng 2 2015 lúc 12:31
Đầu xuân khai bút
Biết viết gì đây
Đôi ba câu thơ
Cho lòng thư thái.

Đầu xuân khai bút

Ước nguyện cả năm
Thuận buồm xuôi gió
Phát lộc, phát tài.

Đầu xuân khai bút

Cung chúc mọi người
Thành công mĩ mãn
Hạnh phúc tràn đầy.

Đầu năm khai bút

Tích đức, tích nhân
Tích tình, tích nghĩa
Cuối năm được mùa.

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 26 tháng 02 năm 2015)


Hình ảnh: sưu tầm trên internet.

Bài 21. ẤN TƯỢNG
Tác giả: Tống Xuân Tám
Trưởng Ban Thi đua Công đoàn Trường Đại học Sư phạm TP.HCM

Có một người thật gần gũi, dễ thương
Luôn tươi cười mỗi lần tôi liên hệ
Nụ cười ấy làm tôi luôn nhớ mãi
Rất hiền hòa của cô "chánh" Lan Hương.

Giữa bộn bề công việc và cuộc sống
Vẫn luôn vui tươi và luôn yêu đời
Dẫu khó khăn cũng không làm phai nhạt
Nụ cười hồng mãi tỏa sáng trên môi.

(Kính tặng cô Tô Lan Hương nhân dịp sinh nhật).

(TP. Hồ Chí Minh, ngày 28 tháng 7 năm 2015)


Bài 24. TƯỜNG VI CÁNH MỎNG
TAM TONG XUAN·17 THÁNG 3 2016114 lượt đọc


Bài thơ tặng cô giáo Nguyễn Thị Hoàn - Dạy Văn, Trường THPT Mỏ Trạng, Yên Thế, Bắc Giang - Một cô giáo đầy nghị lực, phi thường, là tấm gương sáng để thế hệ trẻ và học sinh noi theo. Những ai đã từng đọc báo và theo dõi chương trình VTV “Điều ước thứ 7” thì hẳn đã biết cô là ai. Nhân duyên kì ngộ mà hôm nay tôi được ngồi trò chuyện, tâm sự cùng cô suốt buổi sáng.
Tác giả: Tống Xuân Tám - Trường Đại học Sư phạm TP.HCM
Người con gái đôi mươi
Mang theo bao khát vọng
Về với chốn yên bình
Nơi miền quê xa vắng.
Gieo từng con chữ nhỏ
Thắm đượm tình yêu thương
Trên từng trang giáo án
Nét phấn chữ vấn vương.
Và chính ở nơi đây
Tình yêu đã chớm nở
Cuộc sống đã đong đầy
Bên người chồng yêu dấu.
Hạnh phúc sớm vụt bay
Như tường vi cánh mỏng
Trước từng cơn giông bão
Vùi dập nét xuân thì.
Nỗi đau này chưa qua
Vết thương khác ập đến
Thương tường vi cánh mỏng
Một mình nỗi cô đơn.
Giữa giông tố cuộc đời
Tường vi vẫn đứng vững
Vẫn từng ngày tỏa sáng
Tô điểm cho cuộc đời.
(TP. Hồ Chí Minh, ngày 16 tháng 3 năm 2016)




ST 1: Cánh cam và cóc tía (tác giả: không rõ)

17 Tháng 12 2013 lúc 23:50


Mặc bộ áo xanh biếc
Cánh cam vào vườn chơi
Màu xanh bên hoa lá
Lung linh dưới mặt trời.
Chợt thấy anh cóc tía
Len lỏi bên luống rau
Từ chân lên tới đầu
Trời ơi bùn bê bết.

Cánh cam kêu khít khít

Sao anh bẩn thế kia?
Cóc tía cười hề hề
Anh chê ta bẩn hả?
Ta bắt sâu bắt bọ
Cho rau tốt rau xanh
Cho hoa thêm đậu cành
Cho vườn thêm lộng lẫy.

Công việc ta đẹp vậy

Ta dính đất hề chi
Còn anh anh làm gì?
Từ đầu hôm đến tối
Anh rong chơi mê mải
Phá hết búp cây xanh
Dù quần đẹp áo lành
Anh vẫn là người xấu.

Từ thuở bé, nằm bên cạnh, mẹ tôi đã đọc bài thơ này cho tôi nghe. Không hiểu sao lúc đó, mẹ tôi chỉ đọc có một lần mà tôi nhớ mãi cho đến bây giờ. Tôi rất tiếc không biết tác giả của bài thơ này là ai. Nếu ai biết tác giả của bài thơ này, vui lòng cho tôi biết tên nhé. Cảm ơn mọi người.


Hình ảnh: sưu tầm trên internet.




ST 2: Hãy hiểu cho anh (tác giả: không rõ)


13 Tháng 11 2012 lúc 21:57

Anh vẫn biết nghề của anh là vậy.
Chẳng có gì vật chất đâu em.
Chỉ phấn trắng với bảng đen, bục giảng.
Đưa khách qua sông, lữ khách có quay về?

Em hỏi anh sao yêu nghề dạy học?
Chọn cho mình một lối sống riêng anh.
Giữa bốn bề nhịp đời thường hối hả.
Chầm chậm anh đi sao chẳng chạy cùng người?

Em không hiểu nỡ hỏi chi câu ấy.
Có hững hờ, hờ hững quá không em?
Nghề của anh ngỡ bình yên thế đó.
Chứa bao điều thầm lặng ở trong tim.

Chỉ ánh mắt thôi làm sao em hiểu được!
Nhịp tim rung em mới cảm được rằng.
Em hãy hiểu riêng một điều quá thực.
Anh yêu nghề đồng nghĩa với yêu em.

Bài thơ này do một người bạn viết tay tặng tôi lúc tôi mới vào năm nhất - Trường Đại học Sư phạm. Bài thơ không có tựa đề. Tôi tạm đặt tựa đề là "Hãy hiểu cho anh". Cho đến bây giờ tôi vẫn không tìm được câu trả lời là bài thơ này do bạn ấy tự sáng tác hay của người khác. Tôi tự trách mình tại sao ngay lúc bạn tặng không hỏi rõ tác giả bài thơ là ai. Tôi đã cố gắng đi tìm nguồn gốc của bài thơ nhưng vẫn chưa tìm ra. Bạn ấy giờ đã đi xa...

Bài thơ đã nói hộ tâm sự của tôi với nghề giáo. Bài thơ là nguồn cảm hứng, là lời động viên, khích lệ, là kim chỉ nam giúp cho tôi trên con đường tôi đã, đang và sẽ đi. Nghề giáo là vậy đó các bạn ạ.

(TP.Hồ Chí Minh, ngày 23 tháng 02 năm 2014)

Hình ảnh: sưu tầm trên internet.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn Quý vị đã gửi phản hồi. Chúc Quý vị một ngày thật vui và hạnh phúc.